Xin chào 500 ae, chào mừng ae đã quay trở lại với series tóm tắt novel NĐDG trên AW. Nối tiếp những diễn biến trong phần trước đó, lúc này trong cửa hàng ở Hàn Lâm Trấn, Makoto đang chuẩn bị đón tiếp 1 vị khách bất ngờ đến thăm, chuyện chẳng có gì đáng nói nếu Tomoe và Mio không đột ngột xuất hiện. “Waka, xin đừng hạ thấp cảnh giác.” (Tomoe) Tomoe thậm chí còn đang khá cảnh giác với vị khách, điều đó khiến Makoto tự hỏi, hắn là loại quái vật gì vậy. Sau đó Makoto ra hiệu cho Tomoe và Mio đi cùng mình ra đón khách, sau khi mở cửa cậu mới nhận ra đúng như báo cáo của Lime, vị khách lần này là 1 tên nhóc. Tóc bạc, cỡ bằng tuổi Makoto, cao tầm mét bảy. Ở thế giới này chiều cao trung bình là 1m8, đồng nghĩa thanh niên này vẫn có thể phát triển tiếp ? Hắn đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng và thứ trông có vẻ như là quần jean, chiếc áo trông khá lôi thôi khi có một đống cúc không cài vào, làn da thì trắng đến nỗi người ta sẽ nghĩ hắn ta bị bệnh gì đó. [Quý khách đến có việc gì vào lúc đêm muộn như này?] (Makoto).
“Vâng, hân hạnh được gặp cậu. Tôi là… hội trưởng của mạo hiểm hội. Do đã có chút thô lỗ với anh Lime Latte đang làm việc cho cậu nên tôi đến đây để xin lỗi. Tôi vào được không?” Nghe vậy Tomoe lẫn Mio và Makoto đồng loạt hả lên 1 tiếng, vị hội trưởng nheo mắt và cười rạng rỡ với cánh tay bắt chéo sau lưng, trên người hắn không tỏa ra chút thù địch nào. Vào trong cửa hàng, Makoto nhờ Mio pha trà rồi 4 người cùng ngồi xuống chiếc bàn ở phòng khách nói chuyện, vị hội trưởng đột nhiên cười vui vẻ sau đó vén tay áo lên, tự nhiên như ruồi mà nói anh ta đã bị thanh katana cắt sượt qua khi giao chiến với Lime, sau đó giải thích lúc đầu chỉ định vỗ nhẹ lên vai Lime 1 cái thôi, ai ngờ có người khác đến nữa nên vỗ mạnh luôn. Sau đó anh ta mới để lại vài dấu vết để Lime vượt ngục rồi tìm ra các thí nghiệm, để an toàn, anh ta còn thi triển ma pháp bảo hộ lên người Lime. Túm lại, tên hội trưởng này chỉ đang muốn giải thích – đập Lime ngất xỉu rồi bắt giam chỉ đơn thuần là 1 tai nạn. “Còn về lý do thực sự khiến tôi đến đây. Ah, đúng rồi. Này, chị gái kimono đằng kia, chỗ này có một loại quả đặc biệt đúng không? Cô mang thứ đó đến cùng với trà được không? Tôi vẫn chưa thử một lần nào đâu.”.
Thực sự Makoto không thể nắm bắt được suy nghĩ của tên này, hắn cứ nói nói cười cười liến thoắng, chủ đề cũng liên tục bị thay đổi…nói thế nào ấy nhỉ, có cảm giác hắn ta là phụ nữ. Cơ mà hắn vừa nói gì ? katana và kimono ? đó chẳng phải là từ chỉ những ai du hành đến mới biết sao ? Mio thì không đứng dậy mà cứ ngồi lườm tên hội trưởng với vẻ khó chịu, Makoto khẽ thở dài 1 tiếng. [Mio, nhờ cô chuẩn bị dùm anh ta.] “Ai da, tôi mong đợi lắm đó. Tiện thể bưng trà luôn nhé. À mà có nhiều vị không đấy? Nếu có thì mang loại khác nhé chị gái.” Hắn ta vẫn nói một cách vô tư dù Mio đang toả ra sát khí nồng nặc từ phía bên kia cánh cửa, Tomoe thì vẫn im lặng nhưng cũng nổi gân khắp người. Oke, thế thì đẩy nhanh tốc độ trò chuyện lên đi, nghĩ vậy Makoto hỏi thẳng hắn ta, hội trưởng ngài đến đây rốt cuộc có mục đích gì ? “Eo ơi Raidou-kun. Không, tôi có nên gọi cậu là Makoto-kun nhỉ? Gọi tôi là Hội trưởng-dono sao, đừng đối xử với tôi như người xa lạ thế chứ. A, cũng không cần dùng văn tự đâu. Tôi dù sao cũng không phải hân tộc.”.
Hửm ? hắn biết cả tên thật của Makoto. [Buồn thay, tôi không hiểu ý ngài muốn nói.] “Ahahaha, dễ thương quá đó Makoto-kun à. Chữ viết của cậu hơi xiêu vẹo rồi kìa. Cậu hóa ra là người dễ hoảng loạn hử. Cứ nói chuyện với tôi một cách bình thường là được. Cậu có thể mà, đúng không?” Thực tế Makoto đang cố gắng trả lời bình thường nhất có thể, nhưng tên hội trưởng đang hoàn toàn làm chủ cuộc trò chuyện này, đây liệu có phải là do chênh lệch level giao tiếp ? Hội mạo hiểm giả là hệ thống là tồn tại trong thế giới này từ rất lâu rồi, trong những quyển sách Makoto đọc tại thư viện có những đoạn miêu tả hội đầu tiên được sinh ra tại Elysion. Đó là đất nước siêu cuồng nữ thần, đến đây thì Makoto giật mình tự hỏi – chẳng lẽ nữ thần đã phát hiện ra cậu rồi sao ? “Fufufu, gương mặt đó. Không lẽ, cậu đang nghĩ sự hiện diện và tin tức của mình đã bị Nữ thần biết được?” Makoto đứng hình toàn tập, tên này thậm chí còn có thể đọc được suy nghĩ của người khác sao ? “Trúng tim đen rồi hử. Thoải mái đi, Nữ thần chưa nắm bắt được tình trạng hiện tại của cậu đâu. À thì, bà ta dù sao cũng đã phạm không ít tội.
Hiện tại, bà ta đang lâm vào hoàn cảnh không thể hành động nhiều được. Cứ theo cái đà đấy, chắc cũng phải mất đôi chút thời gian trước khi bà ta tiến hành công việc chuẩn bị.” “… Ngươi, ngươi là ai?” (Makoto) “Heh~! Makoto-kun, giọng phải như thế chứ! Tuyệt vời. Giọng nói của một người đàn ông vẫn còn vương vấn chút tuổi trẻ. Tôi thích đó. Đúng rồi, nếu tôi nhớ không nhầm, Makoto-kun là học sinh cấp ba. Đến thế giới này trong khi vẫn còn là học sinh, chắc phải khó khăn lắm nhỉ?” Có chuyện gì… với tên này thế? Thật đấy, có chuyện gì với hắn ta thế? trong đầu Makoto liên tục chạy những câu hỏi đó, như thể ta bị người khác nói ra quá khứ đã bị che giấu của mình vậy, sốc vcl. Makoto hiểu rằng, mình đã bị đối phương nuốt chửng hoàn toàn rồi. Mỗi khi cậu nói gì đó, tên hội trưởng lại cười như thể đang rất hạnh phúc, trong khi Makoto lại thấy buồn nôn vì nụ cười đó. “Đừng có làm loạn thêm nữa và trả lời đi. Ngươi là ai?” (Makoto)Giọng cậu đã trở nên run rẩy, đó là cảm giác của lo lắng, sợ hãi và tức giận. “Sao lại gọi tôi là ‘ngươi’ thế, tôi buồn lắm đó. Tôi là Hội trưởng.
Tôi không có nói dối cậu đâu. A, đúng rồi. Tôi chưa nói cho cậu biết tên của mình. Makoto-kun, xin thứ lỗi cho sự thô lỗ của tôi. Vậy, xin được giới thiệu t-” “Đừng làm trò hề nữa.” (Tomoe) Đúng lúc này thì Tomoe cắt ngang lời hắn, sau đó cô thẳng thừng tuyên bố, tên này chính là rồng ‘Vạn sắc’ – Root. Đậu xanh, Makoto ngơ ngác vì không thể cảm nhận chút rồng nào từ hắn, nhưng nếu Tomoe đã nói thì chắc chắn không nhầm lẫn đâu. Root là 1 thượng long tối cao, được lưu truyền đã đạt được sự thông thái và mài dũa kĩ năng của mình đến mức chưa từng thua lần nào. “Vạn sắc có nghĩa là hắn ta có đến mười nghìn sắc và đó là biệt danh của Root.” (Tomoe) “Aah, không những xen vào màn giới thiệu của ta, mà ngươi còn tiết lộ tên trong khi ta đang ở đây nữa. Chuyện ngươi làm chán chết quá. Cái đồ cuồng samurai.” (Root) Thượng long tối cao !!! Không thể bị đánh bại ? Tên này sao ? cơ mà Root đang tỏ ra nghiêm túc hơn khá nhiều khi nói chuyện với Tomoe. Makoto nhớ trong sách ở thư viện có nói, thượng long là tồn tại mà phần lớn hân tộc và bán nhân suốt đời không thể trông thấy,.
họ là đỉnh cao của loài rồng, không chịu ảnh hưởng bởi dòng chảy thời gian, khi già cỗi, họ có thể tự tái sinh và tiếp tục tồn tại. Có 5 thượng long được viết trong thư viện. Mitsurugi (Kiếm thánh), Bakufu (Thác nước), Sazanami (Cồn cát), Akari (Xích quang), Yomatoi (Màn đêm). Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy cái tên Vạn sắc, kể cả Shen bất bại cũng không có chút thông tin nào, chắc là ngủ kinh quá nên người ta không thu thập được gì. Những thượng long về cơ bản không bao giờ dây dưa với hân tộc, nhưng vẫn có những cá thể sống gần với lãnh thổ hân tộc. Trong những thời điểm hiếm hoi họ sẽ cho mượn sức mạnh của mình 1 cách gián tiếp, người ta gọi đó là sự ban phước của rồng. Hiện tại, cận vệ hoàng gia của Gritonia đang sở hữu phước lành của Sazanami cồn cát. Nói như vậy để hiểu rằng rất hiếm được gặp Thượng Long, ấy vậy mà Makoto đã đụng độ tới 3 người trong số đó – Bất bại, Kiếm thánh, và Vạn sắc. Đậu xanh, đây là con game gì thế ? lang thang ở thị trấn nhưng vẫn gặp những kẻ địch cấp boss sao ? “Ngươi bỏ tổ rồi đấy à? Khi ta nhìn thấy thì nơi đó đã trở thành tàn tích từ bao giờ rồi.” (Tomoe).
“Ờ, lâu lắm rồi. Nơi đó đã như vậy từ một nghìn năm trước rồi. Ngươi nói xong chưa? Ta muốn nói chuyện với Makoto-kun. Tại Shen mà có chút hiểu nhầm nên tôi muốn giải thích.” (Root) Đậu, 1 nghìn năm, hắn ta thở ra câu đó nhẹ như lông hồng vậy, lúc này 1 lưỡi kiếm sắc bén đã chen vào giữa mặt Makoto và Root.. Đó là đoản kiếm của Tomoe, làm ơn đừng có rút nó ra một cách dễ dàng như thế mà, nếu muốn thì rút thanh trường kiếm ấy. “… Tên khốn, ngươi thực sự đã thay đổi quá nhiều. Chẳng còn thấy ngươi của ngày xưa, cái tên lúc nào cũng oang oang khắp nơi về kỉ cương và luật lệ.” (Tomoe) “Tomoe, ngươi cũng đã thay đổi rồi. Ngươi từng không có hứng thú với bất kì thứ gì và chẳng có quy củ nào cả, một con rồng chỉ biết ngủ. Nhưng ngươi hẳn đã học được điều gì đó rồi đúng không ?” (Root) “Được rồi, đây là điều ta đã thắc mắc từ lâu rồi… Ngươi, từ khi nào mà “trở thành đàn ông”?” (Tomoe) “300 năm trước, có lẽ vậy. Ta đã quá mệt mỏi với việc lúc nào cũng là đàn bà rồi.”.
Root tỉnh bơ giải thích, vì mệt mỏi làm đàn bà nên thử làm đàn ông, hóa ra lại rất thoải mái, từ đó làm đàn ông luôn. Makoto hoàn toàn câm nín, chẳng lẽ tên này muốn sinh con sao, nghe nói thương long đâu thể sinh con ? Quan trọng hơn, họ cũng đâu tự thay đổi giới tính được ? “Ngươi nói… thử trở thành sao? ta chưa từng nghe thấy chuyện một thượng long sinh con bao giờ.” (Tomoe) “Ta đã có thể nên cứ chấp nhận đi. Đồng thời, ta đã ngừng tái sinh rồi. Ta giảm quá trình già đi của mình đến mức giới hạn và đang nghĩ đến việc tận hưởng thế giới này.” Nói rồi Root ngừng 1 nhịp sau đó thở ra 1 cậu xanh rờn, ngươi biết không, khoái cảm nhận được khi là phụ nữ thực ra lại lớn hơn đàn ông. Do vậy không lâu sau đó ta đã chán làm đàn ông, tuy nhiên, thế giới của ta đã thay đổi vào cái ngày định mệnh đó!” Hể ? đừng nói những thứ như vậy trước mặt thanh niên nghiêm túc Makoto chứ ? cái vụ gì vậy ? hắn ta từ phụ nữ chuyển sang làm đàn ông, sau đó lại vì khoái cảm mà trở lại làm phụ nữ sao ? ảo thật đó. Vậy sao giờ lại xuất hiện trong bộ dạng đàn ông thế này ? “Từ những gì tôi thấy, Makoto-kun vẫn còn thiếu kinh nghiệm phải không? Đừng lo, tôi cũng yêu cả cái phần đó nữa.
Nếu cậu muốn lần đầu tiên của mình là với một người phụ nữ thì tôi cũng không ngại trở thành phụ nữ đâu. Dù là cơ thể nào, tôi cũng tự tin sẽ khiến cậu bị mê hoặc chỉ trong một ngày!!” (Root) Hắn vừa nói vừa đỏ mặt, đậu xanh, không ngờ thủ lĩnh thượng long lại bệnh hoạn như thế đó. “Tôi từ chối!” (Makoto)Vừa nói Makoto vừa đứng dậy khỏi sofa để tạo khoảng cách với Root, may mắn thay, hắn ta không đuổi theo. Thay vào đó, hắn thu người lại, lưng dựa vào sofa và chắp hai tay trước bụng mình. “Kì thị không có tốt đâu Makoto-kun. Tôi có trái tim của cả một người đàn ông và một người phụ nữ đấy? Chỉ cần thử một lần thôi, và nếu không được thì tôi sẽ từ bỏ.” (Root) Đôi mắt lấp lánh đó, ngừng ngay đi…Đồng giới không có gì sai, nhưng làm ơn đừng mang nó ra gạ gẫm công khai với người không có hứng thú chứ. “… Ngươi, ngươi đang nói cái gì-desu no?” Đó là Mio, cô ấy vừa mới mang trà đến thì nghe được câu “ chỉ cần thử 1 lần thôi” của Root. Root không thèm quan tâm đến câu hỏi của Mio mà tự nhiên lấy trà và trái cây ra ngấu nghiến. “… Ngươi định làm gì với Waka-sama?” (Mio).
“Hử? Tôi chỉ mê hoặc cậu ta một chút thôi mà?”Nghe vậy Mio lặng lẽ đặt khay nước sang một bên như thể cấm Root động vào. “Tomoe-san, thứ này có vẻ như là một con rồng. Tôi băm hắn ra có được không?” (Mio)Đúng là Mio, cô ấy đã nhận ra Root là rồng ngay lập tức. “À thì xem nào, việc này có liên quan đến trinh tiết của Waka. Mio, tất nhiên là chúng ta sẽ làm vậy rồi.” (Tomoe) “Ái chà chà? Ớ, cả Makoto-kun nữa sao?!” (Root) Đúng vậy, Makoto không thể để 1 kẻ bệnh hoạn thế này đeo đuổi cậu được, cứ diệt từ trong trứng đi. Thấy cả 3 người bước vào tư thế chiến đấu, Root liền giơ 2 tay lên đầu hàng, tươi cười nói. “Đ-Đợi đã! Cả ba cùng một lúc thì không thể được! Ngay từ đầu, hôm nay tôi đến đây không phải để đánh nhau! Thôi nào, cả ba người bình tĩnh lại đi. Tôi xin lỗi, tôi hơi quá trớn rồi. Làm ơn hãy để tôi nghiêm túc hóa giải sự hiểu nhầm này. Tôi cầu xin mọi người, làm ơn.” (Root) Thiệt tình là không thể hiểu nổi trong đầu tên Root này đang nghĩ gì, nãy giờ là hắn đang nghiêm túc nói chuyện sao ?.
Cũng được thôi, để xem thử hắn ta có thực sự là hội trưởng mạo hiểm giả không. Sau đó theo lệnh của Makoto, Tomoe và Mio đồng loạt ngồi xuống lắng nghe câu chuyện của Root. Theo đó, hắn quả thực là hội trưởng của mạo hiểm hội, đúng hơn là người đã khai sinh ra nó 1000 về trước. Thông tin này khiến Tomoe cũng phải kinh ngạc, xem ra đúng như Root đã nói, trước giờ cô ấy chỉ ham ngủ mà không quan tâm gì thế giới. Root từ lâu đã có ý tưởng thành lập hệ thống gì đó, cho đến khi được 1 người du hành từ thế giới khác dạy cho khái niệm về mạo hiểm giả. Rồi hắn đề xuất với nữ thần, bà ta cũng thấy hội mạo hiểm sẽ giúp hân tộc mạnh mẽ hơn nên ngay lập tức đồng ý. Thế là Root trở thành người chịu trách nhiệm xây dựng hệ thống mạo hiểm giả, sau khi sáng lập xong, hắn thay đổi nhiều diện mạo để làm hội trưởng đến hiện tại. Nghe đến đây Makoto nhận ra, cậu và các anh hùng không phải nạn nhân đầu tiên bị dịch chuyển đến thế giới này. “Hồi đó, tôi đã chăm chỉ nghĩ về cấu trúc của hội. Còn người du hành đã dạy cho tôi biết khái niệm chung đó, à thì, anh ta là người chồng đầu tiên của tôi.
Phải rồi, nếu đem trạng thái tinh thần của tôi ngày ấy ra so sánh thì có lẽ sẽ giống với Tomoe hiện giờ.” Tức là giống như cái cách Tomoe mê drama lịch sử, hồi đó Root cũng say sưa với việc tạo ra Mạo hiểm hội. “Sau khi đạt được danh hiệu anh hùng và kết thúc chiến tranh, anh ta thích đâm đầu vào phụ nữ và rượu chè hơn.” (Root) Vào thời bình thì không cần anh hùng, đó có lẽ là điều Root muốn nhấn mạnh. Makoto thấy điều này cũng đúng, phần lớn anh hùng đều chọn cách sống an nhàn trong thời bình, nhưng chồng của Root lựa chọn cày bừa với sắc dục sao ? Xem ra ngay từ thời đó Root đã là 1 kẻ bệnh hoạn rồi, bằng chứng là hắn để chồng mình thoải mái cày bừa với vô số người khác. “cậu không thấy điều gì kì lạ sao?” Root đang nhìn Makoto như thể chờ đợi câu trả lời, nhưng được vài giây thì hắn đã tự trả lời cho câu hỏi của mình. “Về việc thẻ hội vượt trội hơn hẳn so với một vài ma cụ nếu nói về độ hiệu quả, rồi còn cái từ level nữa. Đây là những khái niệm đến từ những trò chơi của thế giới cậu đúng không?.
Nếu vậy thì sao cậu dễ dàng chấp nhận sự tồn tại của một tổ chức như vậy?”Makoto đứng hình, đúng rồi, từ đầu cậu đã nghĩ đây là một thế giới giống như game, cho nên khi nghe thấy thuật ngữ level và class, cậu cứ tưởng đó là điều vốn dĩ trong thế giới. Giờ nghĩ lại mới thấy, tại sao lại dễ dàng chấp nhận các thuật ngữ đó đến vậy ? Sau đó Root tiếp tục giải thích. Từ đầu hắn xây dựng hội mạo hiểm theo kiểu sở thích, giống như chúng ta say sưa làm 1 lâu đài bằng cát vậy, làm xong thì quăng nó ở bãi biển, Root cũng tương tự. Hắn không hề hứng thú với mấy chuyện như điều hành hội hay trở thành 1 mạo hiểm giả, thế đấy, 1 trò chơi đơn thuần của đệ nhất thượng long đã tạo ra tổ chức ảnh hưởng bậc nhất thế giới hiện nay. “ừ thì ta làm để vui là chính thôi. Giết thời gian ấy mà. Ta dù sao cũng là một đứa ‘độc tưởng’. Suy tính làm sao để có thể tạo dựng nên hội, rồi thử từng thứ, từng thứ một, thật là đáng.”“Nhưng, ngươi từng nói mình có kế hoạch riêng phải không? Là gì thế-ja?” (Tomoe) “Thính quá đấy. Ta có cảm giác Makoto-kun sẽ ghét mình về điều đó mất, nên ta thực ra cũng không muốn nói đâu.” (Root).
Trái ngược với lời nói của mình, gương mặt của Root như thể rất hào hứng để phun tất cả ra. “Nếu muốn thì cứ nói toẹt ra đi. Hơn nữa, đừng có nhìn Waka. Ngươi sẽ làm vấy bẩn anh ấy mất.” (Tomoe) Này Tomoe, không phải Root là đồng nghiệp cũ của cô sao? Không, giống boss thì đúng hơn? Và cô thì lại đối xử với hắn ta không khác rưởi cả. Tốt lắm, cứ tiếp tục đi. “Vâng, vâng. Xem nào, đây là một câu chuyện không phức tạp lắm. Từ lâu lắm rồi, Nữ thần rất yêu mến con người. Tuy nhiên, ta lại coi trọng thế giới hơn. Mọi chuyện là như thế đó.” Lời của Root quá mơ hồ, nhưng đại khái thì nữ thần quá yêu mến hân tộc đến mức số lượng hân tộc gia tăng chóng mặt, cùng với sự kiêu căng của chúng có thể ảnh hưởng đến cân bằng của thế giới. Và để kìm hãm việc này, Root đã làm nhiều việc, 1 trong số đó là thành lập mạo hiểm hội. Túm lại, mạo hiểm hội được tạo ra để giảm số lượng hân tộc xuống. Tomoe nghe đến đây thì lập tức hiểu, nhưng Makoto vẫn mông lung như 1 trò đùa, ủa ? rõ ràng mạo hiểm hội đang ngày ngày giúp hân tộc tiêu diệt quái vật, mang đến hoà bình và cơ hội làm giàu cho hân tộc cơ mà ?.
Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài của nó mà thôi, là 1 thủ lĩnh thượng long, đầu óc của Root không hề tầm thường chút nào. Hắn đặt ra hệ thống level và thứ hạng, càng cao thì càng có nhiều quyền lợi, tiền bạc. Đồng nghĩa kích thích tinh thần cạnh tranh của hân tộc, những kẻ vốn rất tham lam. Mà muốn lên level hoặc thứ hạng thì phải thăm ngàn bằng cách làm nhiệm vụ như tiêu diệt quái vật, điều tra tung tích, thu thập nguyên liệu… Nhiệm vụ càng nguy hiểm thì phần thưởng càng cao, hân tộc tham lam sẽ đâm đầu vào đó rồi chết 1 cách ngớ ngẩn. Tất nhiên không ai ngu mãi, dần dần họ đã biết tự lượng sức mình mà chọn nhiệm vụ, nhưng sau 1 thời gian hoạt động, 1 số cá nhân kiệt xuất trong hội mạo hiểm khẳng định được vị thế của mình. Họ có tiền bạc, danh vọng, sức mạnh, đặc quyền siêu vip pro… điều đó lại kích thích sự ham muốn trong lòng hân tộc, kiểu “tại sao nó làm được mà mình không làm được”, “phải thăm ngàn, thăm ngàn x3,14”. Thế là chúng chấp nhận những nhiệm vụ rủi ro với tỉ lệ sống sót 50-50, dần dần lượng người bỏ mạng lẫn lượng hân tộc được sinh ra ở mức cân bằng.
Đến đây thì Makoto toát mồ hôi hột nhận ra, không ngờ mạo hiểm hội vốn là hậu phương hỗ trợ cho mạo hiểm giả, thực chất lại là hệ thống triệt giảm số lượng của họ ? “Chỉ là, tôi không muốn Makoto-kun hiểu nhầm. Nếu ai cũng biết giới hạn của bản thân và chậm rãi phát triển nhắm đến tương lai thì hội cũng góp một phần không nhỏ, và nếu nói theo một cách khác, hội có khi còn là chất xúc tác mang đến một thế giới hòa bình. Nhưng trong thực tế, mọi chuyện lại không diễn ra như vậy, hơn nữa, không chỉ hân tộc mà các tộc khác cũng đang bắt đầu gia nhập.” (Root) Oke, nghe có vẻ cao siêu nhưng thực chất suốt 1000 năm qua, hân tộc đang lao đầu vào cái bẫy của Root, giờ thì 1 số tộc khác bắt đầu đánh dấu vết răng của họ. “Nói tóm lại, ý ngươi là lên level chỉ giúp gia tăng sức mạnh cơ bản đúng không? Nó không đánh giá được năng lực, kinh nghiệm cũng như tài năng của người khác. Chậc, cảm giác thật khó chịu khi ta thua kém Mio, nhưng nếu như đó là sự thật thì không cần phải nhọc công đi cày level làm gì nữa hử.” (Tomoe) Vậy là Root đã khẳng định, level không nói lên sức mạnh thực sự của 1 người, nhưng nó góp phần gia tăng các sức mạnh cơ bản nên cũng rất quan trọng. “Ngoài ra tùy thuộc vào chủng loài nữa nên việc đó cũng không có nghĩa là ngươi không thể đánh bại cô ta. Đây dù sao cũng chỉ là phần thưởng của thế giới cho kẻ mạnh mà thôi.
Dù có là thánh nhân hay ác quỷ, miễn có thể giết ai đó cùng đẳng cấp thì ngươi sẽ có thể đạt được sức mạnh tương đương. Level giống như mặt đối nghịch của phước lành do Nữ thần ban cho vậy, vì thế tốt hơn hết không nên mù quáng tin vào nó.” (Root) Phước lành là ban cho 1 người những khả năng mà không cần cày cuốc, trong khi level thì bắt buộc phải cày cuốc mới gia tăng, đó là điều đối nghịch giữa chúng. Lúc này Root nói tiếp. “Ta đã phải làm việc vất vả lắm đấy. Mà, hiện giờ vẫn chưa có ai đạt đến level cao nhất cả. Do đó mà chúng vẫn cứ nằm trong lòng bàn tay ta. Nói luôn, giới hạn level là 65535.” Thế đấy, Mio level 1500 đã thấy khủng lắm rồi, đằng này cấp cao nhất là hơn 65 ngàn sao ? ảo thật đấy. Makoto nãy giờ há hốc mồm lắng nghe Root và Tomoe nói chuyện, đến cùng cậu cũng rút ra được kết luận. Hội mạo hiểm là 1 con dao 2 lưỡi, nếu nói nó là chiếc bẫy của Root thì cũng không sai nhưng không đúng lắm. Nếu bạn biết tự chủ và nhẫn nại, hội mạo hiểm sẽ hỗ trợ bạn rất nhiều. Nhưng nếu ôm lòng tham bu bám theo danh lợi và level thì chỉ có nước đi thẳng xuống mồ. “Root!” (Makoto)“Hửm, sao thế Makoto-kun? Muốn lập giao ước với tôi rồi à? Hạnh phúc quá đi.”.
“Không phải! Người chồng đầu tiên của ngươi! Ngươi nói một nghìn năm về trước có phải không?” “Ừ, tôi nói vậy mà. Thế thì sao?” “Tại sao một người ở tận thời đấy biết đến Mạo hiểm hội được?! Không chỉ game, ngay cả văn chương chứa bối cảnh đó cũng chẳng có nữa là.” Đúng thế, 1000 năm trước ông cha ta còn ăn khoai ăn sắn chứ lấy đâu ra máy tính mà chơi game. “Fumu, vậy ra cậu thắc mắc ở chỗ đó hử. Giải thích cho cậu cũng được thôi, Tomoe, ngươi cũng tò mò đúng không, vậy mang thứ gì đó giống bảng đen ra đây đi.” (Root) Makoto bắt đầu thấy kèo này không thiêng rồi, giải thích thôi mà cần gì viết lên bảng luôn ghê vậy, vốn dĩ liên quan đến dòng thời gian thì luôn phức tạp rồi, sẽ căng não lắm đây. Nghĩ vậy Makoto khẽ cắn 1 miếng trái cây, lót mông xuống chiếc ghế sofa hóng hớt chờ Root giải thích. Và video hôm nay cũng xin đc kết thúc ở đây, cảm ơn ae đã lắng nghe, xin chào và hẹn gặp lại.
3 đánh 1 chột cũng què
Tập này là chương mấy vậy ae
này chap mấy v m.n?